Phấn son
Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm.
Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “Bạn gái con xinh”
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping.
Em bảo: “Mỹ ohaamr của hãng này là tốt nhất. Những loài rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại do da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…”
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì…
Anh chị suy nghĩ như nào về câu truyện trên? Từ đó có thể rút ra điều gì bổ ích cho bản thân mình.
Bài làm:
Ta còn nhớ điều gì đã ở bên cạnh ta trong những năm tháng còn nhỏ? Nếu đó không phải tiếng ru lời thơ từ mẹ? Ta còn nhớ điều gì nuôi lớn ta từng ngày? Nếu đó không phải bữa cơm do chính mẹ tảo tấn sớm khuya vất vả nấu cho ta ăn? Ta còn nhớ ngày nào sinh nhật mẹ? Ta còn nhớ vì sao mẹ buồn, mẹ mừng mà mẹ vẫn khóc vì ta? Đó chính là đức hi sinh vĩ đại của người làm mẹ. Đọc xong câu truyện phấn son, ta càng cảm thấy rõ hơn về những điều đó.
Câu truyện không dài, nhưng đọng lại nhiều ý nghĩa thiết thực. Kể về anh chàng tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm ở trên thành phố. Mẹ anh hằng tháng đều đến thăm anh. Mẹ anh đã già, nhưng vẫn luôn mừng và nhớ mong anh, thương anh dù anh đã lớn. Điều đầu tiên mẹ bảo vẫn là: “Bạn gái con xinh” vậy đó. Sau anh cùng người yêu đi mua đồ, nếu không phải vì bạn gái anh nhắc đến mẹ, có lẽ anh đã quên mất mẹ của mình trong những ngày tảo tần mất rồi. Anh nhận lương là mua quà cho người yêu, còn mẹ anh thì cả đời bà đã nào biết đến son phấn là gì? Trái tim người con trai thức tỉnh và hối hận vô cùng. Có lẽ chính giây phút ấy anh cảm thấy có lỗi nhất với mẹ của mình. Mẹ đã chăm sóc yêu thương anh từ nhỏ, nhưng những gì anh làm hôm nay lại không báo đáp gì cho mẹ của mình. Má mẹ anh bị nám gần hết, thứ mà như người yêu anh bảo do dùng những loại phấn son rẻ tiền, vì thế nó bị gây hại cho da. Vậy là do mẹ anh cả đời lam lũ, nắng gió với miếng anh để nuôi anh thành người, chính vì thế nên da mẹ sần sùi và xấu xí đi qua năm tháng. Những gì anh mua tặng người yêu hôm nay, lại không phải những gì anh dành cho mẹ, người đã hi sinh cả nhan sắc cơ thể để dành cho anh mọi phần.
Đọc đến đây, bỗng ta cũng chợt lạnh mình và run run, có phải tình mẫu tử ở đâu cũng thiết tha và gắn bó như vậy không? Để khi nhắc đến tự nhiên ta cảm thấy hối hận và xót xa. Mẹ cả đời làm cho ta những gì mẹ có quản công và đòi ơn báo đáp? Vậy mà để sau khi ta lớn lên thành người, những gì tốt đẹp nhất ta nghĩ đến lại không phải mẹ đầu tiên? Đó là sự thật của nhiều bạn trẻ sống trong xã hội hiện nay, do nhận được nhiều tình thương của bố mẹ nên khi lớn họ dường như quên bẵng và rất tự nhiên nghĩ rằng mọi thứ được cho sẵn và mình có quyền hưởng thụ trên nỗi vất vả nhọc nhằn của bố mẹ mình. Tôi không nghĩ đó là điều đáng trách, mà là điều đáng buồn, đáng thất vọng, để rồi có khi nào cha mẹ họ không còn nữa, họ mới ân hận nhận ra những gì mình đã làm hay không? Câu truyện đã gợi cho ta ý nghĩa sâu xa về tình mẫu tử, về ơn nghĩa với cha mẹ, với bậc sinh thành. Ta không được phép một giây nào quên, sự thành công và những gì ta có ngày hôm nay đều một phần từ sự nuôi dưỡng của mẹ, sự bảo ban của cha. Và sau này, có những khi ta trở thành ba, thành mẹ, rồi lúc đó ta có chợt thấy buồn lòng, và đau đớn khi con của chúng ta không còn nhớ đến ba mẹ chúng nữa? Lúc đó dường như ta mới thấu nỗi niềm của cha mẹ và sự ân hận của chính bản thân mình.
Câu truyện trên đã thức tỉnh lương tâm của chúng ta, nhất là những bạn trẻ. Hãy cố gắng học tập thật tốt, vì những gì cha mẹ làm ra đều là sự hi sinh và vất vả đánh đổi bằng chính bản thân mình. Vì thế hãy cố gắng báo đáp công ơn của họ, hãy cố gắng học tập tốt để họ vui lòng, và nhất là có một công việc ổn định để cha mẹ yên lòng. Và qua đó cũng là muốn phê phán những bạn trẻ vô tâm, bất hiếu. Và tôi nghĩ không có gì ác và xấu xí hơn sự bất hiếu, vì một người bất hiếu, chính họ đã tự đánh mất lương tâm của mình. Và chính người nuôi mình lớn họ còn không nghĩ tới? Huống hồ những người ngoài?
Xã hội ngày càng phát triển, con người ta phải đánh đổi nhiều hơn để kiềm ra những đồng tiền xứng đáng. Vì vậy là một người hưởng từ công lao của bố mẹ, ta hãy có trách nhiệm và nghĩa vụ đúng đắn để báo đáp công ơn đó của họ. Và hãy luôn ghi nhớ công ơn của cha mẹ, tình yêu họ dành cho mỗi chúng ta đều là động lực to lớn giúp ta bước đi trên đường đời.